Nhất nổi tiếng với thói kênh kiệu và hằn học vô đối. Ra tù, tuyên bố ngạo mạn, ầm ĩ chửi chế độ, và nay lại tuyên chiến với các đồng nghiệp báo chí. Thật không hổ danh là kẻ phản chủ.
Còn nhớ, hồi làm báo công an Quảng Nam - Đà Nẵng, Nhất nịnh bợ ngành công an rồi kêu đó là lí tưởng duy nhất. Vi phạm kỉ luật, chạy sang Đại đoàn kết, Nhất nức nở nịnh thối lãnh đạo cho dù đó là loại vứt đi. Ảo tưởng sức mạnh, nghĩ mình là duy nhất thông minh, nhanh chân chuồn ra khỏi nhà nước trước khi bị lót lá chuối gửi về quê mẹ, Nhất càng tỏ ra ngông cuồng chống phá chế độ.
Nhưng những người tử tế và tỉnh táo không nghĩ vậy. Loại mắt lác nhì đời méo mó xử này không thiếu, nhưng lác nặng như Nhất thì có lẽ là chỉ có"Duy Nhất".
Hôm kia, Nhất chính thức tuyên chiến với đồng đội cũ là các phóng viên báo chí sau một thời gian dài cò cưa lôi kéo sự ủng hộ. Hắn viết entry "Nhìn các đồng nghiệp...", nguyên văn là:
Toà phúc thẩm. Hai tay vẫn bị còng ngoặt ra sau. Tôi ngước nhìn các… đồng nghiệp đang chĩa máy vào mình. Thương họ quá. Không, tôi khinh miệt, tận cùng khinh miệt các nhà báo đồng nghiệp của mình.
Mãi đến giờ, nhiều người trong số đó tôi vẫn không dám bắt tay. Sợ bẩn!
Thật tởm. Làm gì có phóng viên tử tế nào bắt tay đồng nghiệp lại sợ bẩn?
Cho đến phút này, Nhất là kẻ tự xếp mình làm bia cho các đồng nghiệp bắn. Nhưng có lẽ, các đồng nghiệp sẽ không làm thế, trái lại, họ có thể sẽ nhìn Nhất bằng con mắt chính trực và thương hại nhiều hơn.
Khi đề cập đến nhất, đã có nhà báo phẩy tay khinh bỉ: Mắt lác!
Còn nhớ, năm trước khi bị bóc lịch, một anh nhà báo chụp ảnh cảnh Phó Chủ tịch nước Nguyễn Thị Doan thăm và chúc mừng ngày nhà giáo Việt Nam tại một trường học phổ thông. Trên bục, trước hàng nghìn học sinh, một thầy giáo cà vạt vét tông phẳng phiu cúi mình xuống nói chuyện với em học sinh tàn tật, ngay lập tức, kẻ Trương Duy Nhất chộp lấy và bình rằng người thầy chắp tay cúi gập trước bà Doan và kết luận đó là "tư thế hèn mạt của người thầy".
Nhất có nhiều bài viết "lác" mà thực chất là xuyên tạc trắng trợn tình hình chính trị, kinh tế xã hội và các chủ trương, chính sách của Đảng, Nhà nước; bôi nhọ các cá nhân... Nhất đã từng hợm mình chê Chủ tịch nước “yếu hèn”và tung tin Thủ tướng bị “phê bình, kỷ luật…”. Nhất còn đem chuyện ngủ với vợ mà nói rằng: Vợ tao đảng viên, như thế thì tao nằm lên trên đảng. Mất dạy hơn nữa khi Nhất đã phủ nhận xương máu và sự đóng góp của cả dân tộc, trong 30 năm trường kỳ kháng chiến chống Mỹ. Điển hình có thể kể đến bài "Trong Đảng ngoài Đảng" và "sẽ cần bao nhiêu thời gian/ Để Ba mươi tháng tư thôi là ngày "Quốc hận"; "Kinh tế tụt dốc, bấn loạn, nát bươm"… Trong bài "Chất lượng chính phủ quá tệ" đăng tải 2/8/2012, Nhất hung hăng phán láo rằng “chỉ có 1% đánh giá chất lượng Chính phủ đương nhiệm xuất sắc, 1% tốt, 1% khá, 9% trung bình, trong khi đến 49% nhận định chất lượng Chính phủ ở mức yếu và 39% xếp loại rất yếu”. Đây là kết luận của một kẻ cuồng ngôn, hằn học với chính quyền, thể hiện sự xấc xược, vu cáo vô căn cứ.
Điều lạ lùng, những chống phá đất nước và rất có thể trở thành kẻ giết người hàng loạt nếu như không bị ngăn chặn kịp thời, như Nguyễn Phương Uyên, Đinh Nguyên Kha lại được Nhất tôn thờ bằng cách viết bài với thủ pháp cắt xén và tôn vinh thành thánh nữ. Bùi Minh Hằng nổi tiếng với quá khứ bất hảo kéo dài từ miền Bắc đến miền Nam, nổi tiếng với vai trò chủ chứa, chăn dắt gái mại dâm, và nổi tiếng với chiêu tụt quần vạch vú nơi công cộng để vu cáo, chửi bới chính quyền...mà vẫn được Nhất nhìn với con mắt ngưỡng mộ.
Đúng là lác lòi và lạc lõng.
Một người từng làm Tổng biên tập một tờ báo lớn đã phải nhận xét rằng, Nhất là kẻ đơn thương độc mã, không có tư duy, kiến thức sâu như Phạm Chí Dũng để có thể bình luận, nhìn nhận những vấn đề xã hội, nhất là những vấn đề thuộc về nội chính. Nhất là kẻ ngộ nhận vào não trạng của mình, nhìn đời méo mó và thậm ngu tới mức không biết mình là ai, chỉ biết hằn học với đời, chửi vung xích chó, kể cả người đứng đầu chính phủ.
Hôm nay, Nhất khinh bỉ và tuyên chiến với các nhà báo chân chính, liệu anh ta có còn chốn dung thân?